Kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn (song ngữ): Dạy trẻ sống tử tế và nhân văn

Kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn (song ngữ): Dạy trẻ sống tử tế và nhân văn

Truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn mang đến cho bé bài học về tình yêu thương, lòng tốt, sự cảnh giác với cái ác và niềm tin rằng điều thiện sẽ luôn chiến thắng. Đây là câu chuyện Grimm nổi tiếng về nàng công chúa xinh đẹp được bảy chú lùn che chở, cuối cùng tìm thấy hạnh phúc bên hoàng tử. Bố mẹ có thể kể thêm phiên bản song ngữ Anh – Việt để bé vừa học tiếng Anh, vừa thưởng thức truyện cổ tích thú vị.

Kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn tóm tắt

Ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp tên là Bạch Tuyết. Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm và mái tóc đen óng ả. Khi mẹ mất sớm, vua cha cưới hoàng hậu mới. Vì ghen tỵ với nhan sắc của Bạch Tuyết, hoàng hậu độc ác sai thợ săn giết nàng, nhưng bác thợ săn thương nàng nên lén thả đi.

Bạch Tuyết lạc vào rừng sâu và được bảy chú lùn hiền lành cho ở nhờ. Khi biết nàng còn sống, hoàng hậu giả dạng bà lão bán táo, lừa nàng ăn trái táo độc khiến nàng ngất lịm. Các chú lùn đau buồn, đặt nàng trong chiếc quan tài pha lê lấp lánh.

Tình cờ thay, một vị hoàng tử đi ngang qua và say mê vẻ đẹp của nàng Bạch Tuyết. Hoàng tử đã thuyết phục bảy chú lùn cho mình đưa quan tài nàng đi chôn cất. Lúc khiêng quan tài, các thị vệ vấp phải rễ cây khiến miếng táo độc văng ra, Bạch Tuyết bừng tỉnh. Nàng vui vẻ theo hoàng tử về lâu đài và sống hạnh phúc bên chàng mãi mãi.

>>> Đọc thêm: 20 mẩu truyện cho bé 2 tuổi hay và ý nghĩa

Truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

vua và hoàng hậu sinh ra bạch tuyết

Ngày xửa ngày xưa, giữa mùa đông tuyết rơi trắng xóa, một bà hoàng hậu ngồi khâu bên khung cửa sổ gỗ mun. Mải ngắm những bông tuyết, bà vô ý để kim chích vào tay, ba giọt máu rơi xuống nền tuyết trắng. Thấy màu đỏ pha với tuyết trắng tuyệt đẹp, bà khẽ ước: “Ước gì ta có một cô con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun”.

Ít lâu sau, bà sinh được một bé gái đúng như ước nguyện, đặt tên là Bạch Tuyết. Nhưng buồn thay, vừa sinh con xong, hoàng hậu qua đời. Một năm sau, nhà vua cưới vợ mới. Hoàng hậu mới đẹp lắm nhưng kiêu căng và độc ác, không muốn ai đẹp hơn mình. Bà có một chiếc gương thần, mỗi ngày soi và hỏi:

Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương luôn đáp: Thưa hoàng hậu, người đẹp nhất trần đời.

Biết gương nói thật, bà rất sung sướng. Nhưng Bạch Tuyết càng lớn càng đẹp. Năm lên bảy tuổi, cô đã đẹp hơn cả hoàng hậu.

Một hôm hoàng hậu lại hỏi gương:

Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương thần đáp:

Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Hoàng hậu nghe nói giật mình, ghen tức tái mặt đi. Ngày qua ngày, sự kiêu căng và đố kỵ khiến mụ bứt rứt không yên. Cuối cùng, mụ gọi một người thợ săn đến và lạnh lùng ra lệnh:

• Hãy đưa con bé vào rừng thật xa và giết nó đi!

Người thợ săn đành vâng lệnh, dẫn Bạch Tuyết đi. Nhưng khi nhìn cô bé hiền lành, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi, bác không nỡ ra tay. Thương xót, bác khẽ thì thầm:

• Chạy đi con, trốn thật xa vào rừng sâu, đừng bao giờ quay lại!

Bạch Tuyết nghe lời, cắm đầu chạy mãi trong rừng rậm. Nàng vừa sợ hãi, vừa đói khát, đến khi mệt lả thì thấy một ngôi nhà nhỏ xinh xắn hiện ra giữa khu rừng.

Nàng khẽ gõ cửa nhưng dường như mọi người đã đi vắng. Trong căn nhà nhỏ xíu ấy, mọi thứ đều nhỏ bé nhưng xinh xắn và sạch sẽ vô cùng. Trên chiếc bàn trải khăn trắng tinh, có bảy cái đĩa con, mỗi đĩa đặt một chiếc thìa bé xíu và một cốc nhỏ xinh. Dọc theo bức tường là bảy chiếc giường tí hon, đắp chăn trắng như tuyết.

Bạch Tuyết lúc ấy vừa đói vừa khát. Cô nhẹ nhàng ăn mỗi đĩa một chút rau, một chút bánh, và uống mỗi cốc một hớp nhỏ, vì không muốn ai bị mất phần. Ăn xong, cô mệt rã rời và muốn tìm chỗ ngủ. Nhưng giường cái thì dài quá, cái thì ngắn quá. Mãi đến chiếc giường thứ bảy, cô mới thấy vừa vặn, liền chui vào ngủ say.

Tối mịt, những chủ nhân ngôi nhà trở về. Họ là bảy chú lùn làm nghề đào mỏ. Các chú lùn thắp bảy ngọn đèn lên, vừa bước vào đã cảm thấy có điều lạ.

Một chú kêu:

• Ai ngồi vào ghế của tôi thế này?

Chú thứ hai ngạc nhiên:

• Ai ăn ở đĩa của tôi vậy?

Chú thứ ba tròn mắt:

• Ai ăn bánh của tôi mất rồi?

Chú thứ tư thì thắc mắc:

• Ai ăn rau của tôi thế?

Chú thứ năm:

• Ai đã dùng nĩa của tôi?

Chú thứ sáu:

• Ai cầm dao của tôi vậy?

Chú thứ bảy nheo mắt nhìn cốc mình:

• Ai đã uống nước trong cốc của tôi?

Một chú đi đến giường, thấy có vết lõm trên nệm bèn thốt lên:

• Ai đã nằm lên giường của tôi?

Các chú khác cũng chạy lại xem, ai cũng kêu lên như vậy. Khi đến chiếc giường thứ bảy, các chú phát hiện một cô bé đang ngủ say như thiên thần. Họ cầm đèn soi và tròn xoe mắt:

• Trời ơi, cô bé này xinh xắn quá!

Bảy chú vui sướng vô cùng, để yên cho cô ngủ đến sáng.

Hôm sau, Bạch Tuyết tỉnh dậy, thấy bảy chú lùn đứng quanh thì hoảng sợ. Nhưng các chú mỉm cười hiền hậu và hỏi:

• Cô bé ơi, tên con là gì?

Bạch Tuyết lễ phép đáp:

• Cháu là Bạch Tuyết ạ.

Các chú lại hỏi:

• Vì sao con lại đến đây?

Cô kể hết: mụ hoàng hậu ghen ghét muốn giết cô, bác thợ săn thương tình tha cho, và cô đã chạy mãi đến tận nơi này.

Nghe xong, các chú lùn ân cần nói:

Con có muốn ở lại đây với chúng ta không? Chúng ta sẽ lo cho con đầy đủ, chỉ cần con giúp làm việc nhà: nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, khâu vá, quét tước…

Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Bạch Tuyết vui vẻ đồng ý. Từ đó, cô sống cùng bảy chú lùn, đảm đang mọi việc trong nhà.

Hằng ngày, sáng sớm các chú lùn vào mỏ đào vàng, đào quặng đến tối mới về. Ở nhà một mình, Bạch Tuyết nấu sẵn cơm ngon cho họ. Khi đi, các chú không quên dặn:

• Con nhớ cẩn thận! Mụ hoàng hậu thế nào cũng tìm ra con. Đừng mở cửa cho ai lạ vào nhà nhé!

Về phần hoàng hậu, mụ ta vẫn tin chắc rằng Bạch Tuyết đã chết, từ nay mụ sẽ là người đẹp nhất trần gian.

Một hôm, mụ lại hỏi gương:

Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương đáp:

Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Nàng ở khuất núi khuất non,

Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.

Nghe gương nói, hoàng hậu giật mình. Mụ biết gương chưa bao giờ nói sai, vậy là người thợ săn đã lừa mụ và Bạch Tuyết vẫn còn sống. Trong lòng mụ tức tối, không cam tâm vì mình chưa phải là người đẹp nhất nước.

Mụ lại nghĩ cách hại Bạch Tuyết. Cuối cùng, mụ bày ra một kế: bôi mặt, mặc đồ giả làm một bà lão bán hàng rong. Mụ cải trang khéo đến nỗi chẳng ai nhận ra. Rồi mụ vượt qua bảy ngọn núi, đến nhà bảy chú lùn và gõ cửa:

• Lão có hàng đẹp bán đây!

Bạch Tuyết nhìn qua cửa sổ hỏi:

• Chào bà, bà bán gì vậy ạ?

• Toàn là những món đồ xinh xắn và đủ màu sắc đây con ơi.

Mụ đưa ra một chiếc áo bằng vải satanh ngũ sắc lấp lánh. Bạch Tuyết thầm nghĩ: “Đây đâu phải hoàng hậu, chắc cho vào được”. Thế là cô mở cửa mua áo.

Mụ già nói:

• Con buộc chưa khéo đâu, để bà buộc giúp cho nhé.

Bạch Tuyết vô tư quay lưng để mụ giúp. Mụ buộc thật chặt, chặt đến nỗi Bạch Tuyết thở không nổi, ngã lăn ra đất, bất tỉnh.

Mụ cười nham hiểm:

• Thế là hết đời cô gái đẹp nhất rồi!

Nói xong, mụ vội vàng ra về.

Tối hôm ấy, bảy chú lùn về nhà, thấy Bạch Tuyết nằm im trên đất thì hoảng hốt. Họ vội nhấc cô lên, phát hiện dây áo bị buộc quá chặt, liền cắt dây ra. Bạch Tuyết thở khẽ rồi dần tỉnh lại. Cô kể cho các chú nghe chuyện vừa xảy ra. Các chú lùn bảo:

• Bà già bán hàng đó chính là mụ hoàng hậu độc ác. Từ nay con phải thật cẩn thận, chúng ta đi vắng thì tuyệt đối không cho ai vào nhà nhé!

Hoàng hậu về tới cung điện, soi gương và hỏi:

Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương đáp:

Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Nàng ở khuất núi khuất non,

Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.

Nghe gương nói, mụ hoàng hậu nổi giận đùng đùng, hiểu rằng Bạch Tuyết lại thoát nạn. Mụ nghiến răng nói:

• Được rồi, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách hại con bé này cho bằng được!

Lần này, mụ yểm độc vào một chiếc lược và lại cải trang thành một bà lão khác. Mụ lại vượt qua bảy ngọn núi, đến nhà bảy chú lùn, gõ cửa:

• Bà có hàng đẹp bán đây!

Bạch Tuyết ngó ra, đáp:

• Bà đi đi, cháu không được phép mở cửa cho ai đâu.

Mụ dịu giọng:

• Ai cấm con nhìn cơ chứ? Lại gần mà xem thôi nào!

Rồi mụ giơ chiếc lược xinh đẹp ra trước cửa sổ. Bạch Tuyết thấy chiếc lược quá đẹp, lòng không khỏi thích thú, bèn mở cửa. Mụ giả vờ ân cần:

• Để bà chải tóc cho con thật đẹp nhé!

Bạch Tuyết ngây thơ gật đầu. Nhưng vừa chải một đường, thuốc độc đã ngấm, cô ngã xuống đất, bất tỉnh.

Mụ gian ác cười thầm:

• Lần này thì cô gái xinh đẹp chắc chắn không thể sống lại!

Rồi mụ bỏ đi.

May sao, lúc đó cũng gần tối. Bảy chú lùn về thấy Bạch Tuyết nằm im như đã chết, liền nghi ngay do mụ hoàng hậu gây ra. Họ tìm thấy chiếc lược trên tóc, gỡ ra và Bạch Tuyết lập tức thở lại, kể rõ chuyện cho các chú nghe. Các chú càng dặn cô phải thật cẩn thận, dù ai đến cũng không mở cửa.

Hoàng hậu về cung, soi gương hỏi:

Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương vẫn trả lời như trước:

Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Nàng ở khuất núi khuất non,

Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.

Nghe xong, hoàng hậu tức giận đến run lên, gầm gừ:

• Bạch Tuyết, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải biến mất mãi mãi!

Mụ hoàng hậu lặng lẽ bước vào một căn phòng kín trong lâu đài, nơi không ai được phép lui tới. Ở đó, mụ tẩm thuốc độc vào một quả táo trông thật ngon, một nửa đỏ tươi, một nửa trắng muốt, ai nhìn cũng muốn nếm thử. Thế nhưng, chỉ cần cắn một miếng là sẽ ngã xuống bất tỉnh.

Sau khi chuẩn bị xong quả táo độc, mụ hoàng hậu hóa trang thành một bà lão nông dân rồi trèo đèo lội suối vượt qua bảy ngọn núi đến nhà của bảy chú lùn. Mụ gõ cửa.

Bạch Tuyết hé đầu ra cửa sổ, dịu dàng nói:

• Cháu không được phép cho ai vào đâu, các chú lùn đã dặn rồi ạ.

Bà lão giả giọng ân cần:

• Vậy cũng được thôi. Ta có nhiều táo lắm, để ta biếu cháu một quả nhé.

Bạch Tuyết lễ phép đáp:

• Cháu xin lỗi, cháu không được phép nhận quà của người lạ đâu ạ.

Bà lão mỉm cười:

• Cháu sợ trong táo có độc ư? Xem này, ta sẽ bổ quả táo làm đôi. Cháu ăn nửa đỏ chín mọng này, còn ta sẽ ăn nửa trắng, nhé?

Mụ hoàng hậu đã khéo léo tẩm độc chỉ vào nửa đỏ mà thôi. Bạch Tuyết thèm ăn quá, lại thấy bà lão ăn phần của mình mà chẳng sao, nên yên tâm cầm lấy miếng táo đỏ. Vừa cắn một miếng, nàng lập tức ngã xuống, bất tỉnh.

Mụ hoàng hậu nhìn Bạch Tuyết, nở nụ cười độc ác:

• Da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun… Lần này thì bảy chú lùn chẳng thể nào cứu nổi ngươi nữa đâu!

Về đến cung, mụ hoàng hậu lập tức hỏi gương thần:

Gương kia ngự ở trên tường, 

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương đáp:

Tâu hoàng hậu, người là người đẹp nhất nước.

Nghe vậy, mụ mới cảm thấy thỏa mãn.

bạch tuyết

Chiều hôm ấy, bảy chú lùn trở về nhà, thấy Bạch Tuyết nằm bất động trên nền đất. Các chú hốt hoảng nâng nàng dậy, tìm đủ mọi cách cứu nàng: nới áo, chải tóc, lấy nước trong và rượu rửa mặt… nhưng tất cả đều vô ích. Bạch Tuyết đã không còn sống nữa rồi.

Họ đặt nàng lên giường, ngồi quanh khóc suốt ba ngày liền. Các chú định đem nàng chôn cất, nhưng thấy sắc mặt nàng vẫn hồng hào, môi đỏ tươi, đẹp như lúc còn sống nên ai cũng xót xa:

• Ai nỡ vùi cô xuống lòng đất đen?

Thế là họ làm một cỗ quan tài bằng thủy tinh trong suốt, khắc tên nàng bằng chữ vàng, ghi rõ nàng là công chúa xinh đẹp. Họ đặt quan tài lên núi, thay nhau canh gác. Ngay cả muông thú cũng tới viếng nàng: cú bay đến trước, rồi đến quạ, sau cùng là chim bồ câu.

Thời gian trôi qua, Bạch Tuyết nằm trong quan tài mà sắc mặt vẫn tươi như đang ngủ, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.

Một hôm, có hoàng tử đi săn về muộn, ghé qua nhà bảy chú lùn xin nghỉ nhờ. Khi nhìn thấy trên núi có chiếc quan tài thủy tinh với cô gái xinh đẹp bên trong, chàng xúc động nói với các chú lùn:

• Xin hãy để ta đưa nàng về. Ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Bảy chú lùn lắc đầu:

• Dù hoàng tử có trả cả núi vàng, biển bạc, chúng tôi cũng không để nàng đi đâu.

Hoàng tử tha thiết:

• Vậy xin hãy tặng nàng cho ta. Ta sẽ yêu thương và chăm sóc nàng như báu vật của đời ta.

Nghe lời chàng, bảy chú lùn cảm động, đồng ý. Hoàng tử ra lệnh cho thị vệ khiêng quan tài. Trên đường đi, người khiêng vấp phải rễ cây, khiến quan tài rung mạnh. Miếng táo độc mắc trong cổ họng nàng bật ra.

Ngay lập tức, nàng mở mắt, thở dốc, ngồi dậy ngơ ngác:

• Trời ơi, đây là đâu thế?

Hoàng tử mừng rỡ reo lên:

• Nàng đã sống lại rồi! Hãy về với ta. Ta yêu nàng nhất đời và muốn cưới nàng làm vợ.

Bạch Tuyết mỉm cười hạnh phúc, đồng ý theo hoàng tử về cung. Một lễ cưới linh đình được tổ chức.

Mụ hoàng hậu độc ác cũng được mời đến. Mụ ăn mặc lộng lẫy, trước khi đi còn hỏi gương thần:

Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?

Gương đáp:

• Tâu hoàng hậu, bà đẹp tuyệt trần, nhưng bà hoàng hậu mới còn muôn phần xinh đẹp hơn.

Nghe vậy, mụ giận run người, định không đến dự tiệc nhưng lòng hiếu kỳ khiến mụ phải đi.

Khi bước vào và nhận ra cô dâu chính là Bạch Tuyết, mụ sững sờ đứng chết lặng. Trái tim độc ác của mụ vỡ tan, mụ ngã xuống và chết ngay tại chỗ.

>>> Tìm hiểu thêm: Công chúa ngủ trong rừng (song ngữ) và những bài học quý cho bé

Kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn tiếng Anh

Mẹ hãy kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn bằng tiếng Anh để giúp bé học thêm nhiều từ vựng nhé!

Snow White and the Seven Dwarfs (Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn)

Once upon a time, there was a beautiful castle in a land far far away. In the magnificent castle there lived the most beautiful queen. (Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc thật xa xôi, có một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Trong lâu đài ấy có một bà hoàng hậu xinh đẹp tuyệt trần.)

The queen only had one wish to be happy and to have a beautiful baby girl. (Hoàng hậu chỉ có một điều ước: được hạnh phúc và có một con gái thật xinh xắn.)

One winter day, the queen was doing needlework while gazing out her ebony window at the new fallen snow. A bird flew by the window startling the queen and she pricked her finger. A single drop of blood fell on the snow outside her window. As she looked at the blood on the snow she said to herself, “Oh, how I wish that I had a daughter that had skin as white as snow, lips as red as blood, and hair as black as ebony. (Một ngày mùa đông, hoàng hậu đang ngồi khâu vá bên khung cửa sổ bằng gỗ mun, ngắm nhìn lớp tuyết trắng vừa rơi. Bỗng một chú chim bay ngang qua cửa sổ làm hoàng hậu giật mình và bị kim đâm vào tay. Một giọt máu rơi xuống nền tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Ngắm giọt máu đỏ trên nền tuyết, hoàng hậu khẽ thì thầm: “Ôi, ước gì ta có một cô con gái với làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, và mái tóc đen óng như gỗ mun.”)

And one day, the wish of the good-hearted queen came true. She had a beautiful baby girl they named her Snow White. (Rồi một ngày, điều ước của hoàng hậu nhân hậu đã thành sự thật. Bà sinh ra một bé gái xinh đẹp và đặt tên là Bạch Tuyết.)

The years went by. The queen becomes ill and soon after passed away. After a while, the king remarried another woman. The new queen had an evil heart. She was an arrogant and jealous woman. (Năm tháng trôi qua, hoàng hậu lâm bệnh nặng rồi qua đời. Sau một thời gian, nhà vua cưới một người vợ khác. Nhưng bà hoàng hậu mới lại có một trái tim độc ác, kiêu ngạo và luôn ghen tỵ.)

The Queen had a magical mirror. Every day, she would ask, “Mirror, mirror on the wall, who is the fairest of them all?” And the mirror would always answer, “You, my Queen, are the fairest of them all.” (Hoàng hậu có một chiếc gương thần. Mỗi ngày, bà lại hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, ai là người đẹp nhất thế gian?”. Và chiếc gương luôn đáp: “Thưa hoàng hậu, người chính là đẹp nhất trần.”)

This made the Queen smile, for she loved being the most admired in the kingdom. But as Snow White grew older, her beauty began to shine even brighter. (Nghe vậy, hoàng hậu rất hài lòng vì bà thích được ngưỡng mộ nhất trong vương quốc. Nhưng khi Bạch Tuyết lớn lên, vẻ đẹp của nàng ngày càng rực rỡ hơn.)

One day, when the Queen asked her mirror, it replied, “Snow White is the fairest of them all.” (Một ngày nọ, khi hoàng hậu hỏi gương, chiếc gương đáp: “Người đẹp nhất bây giờ chính là Bạch Tuyết.”)

The queen was furious hearing it. She immediately called her Huntsman and ordered him to kill Snow White. (Hoàng hậu giận dữ khi nghe điều đó. Bà lập tức gọi người thợ săn và ra lệnh cho anh ta giết Bạch Tuyết.)

The huntsman took her to the woods but he couldn’t hurt her. He asked her to run away from the castle and the evil queen. (Người thợ săn dẫn Bạch Tuyết vào rừng, nhưng anh không nỡ hại cô. Anh khuyên cô hãy chạy trốn thật xa khỏi lâu đài và khỏi mụ hoàng hậu độc ác.)

Snow White ran through the forest, dodging trees and stumbling over roots. She was frightened and alone. Just as the sun began to set, she found a tiny cottage hidden among the trees. (Bạch Tuyết chạy mãi trong rừng, tránh những gốc cây và vấp ngã trên rễ. Nàng sợ hãi và cô đơn. Khi mặt trời sắp lặn, nàng nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ xinh ẩn giữa rừng.)

She knocked softly. No one answered. She stepped inside and saw seven little chairs, seven little bowls, and seven tiny beds. Tired from running, she lay down across the beds and soon fell fast asleep. (Nàng khẽ gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Bước vào bên trong, nàng thấy bảy chiếc ghế nhỏ, bảy chiếc bát nhỏ và bảy chiếc giường bé xíu. Vì quá mệt, nàng nằm xuống mấy chiếc giường và ngủ thiếp đi.)

That evening, the owners of the cottage returned. They were seven dwarfs who worked in the mountains digging for gems. When they saw Snow White, they gathered around. “Who is this girl?” asked one. “She looks tired,” said another. (Tối hôm đó, chủ nhân ngôi nhà trở về. Họ là bảy chú lùn làm việc trong núi, đào những viên đá quý. Thấy Bạch Tuyết, họ xúm lại: “Cô bé này là ai vậy?” , một chú hỏi. “Trông cô ấy mệt lắm”, chú khác nói”.)

Snow White woke up and told them about what had happened in the castle. (Khi tỉnh dậy, Bạch Tuyết kể cho họ nghe những chuyện đã xảy ra trong lâu đài.)

The seven dwarfs wanted to protect her from the evil queen. (Bảy chú lùn quyết định bảo vệ cô khỏi mụ hoàng hậu độc ác.)

She stayed with the dwarfs, helping with chores and making the cottage feel like home. They became like a family. (Bạch Tuyết ở lại cùng các chú lùn, giúp họ làm việc nhà và khiến ngôi nhà trở nên ấm áp như một gia đình.)

But far away in her castle, the Queen once again asked, “Mirror, mirror on the wall, who is the fairest of them all?” And the mirror replied, “Snow White, who lives with the seven dwarfs, is the fairest of them all.” (Nhưng ở lâu đài xa xôi, hoàng hậu lại hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, ai là người đẹp nhất thế gian?”. Chiếc gương đáp: “Bạch Tuyết, người đang sống với bảy chú lùn, mới là người đẹp nhất trần.”)

The Queen was enraged. Using dark magic, she disguised herself as an old woman. She made a shiny red apple and filled it with a terrible sleeping spell. (Hoàng hậu giận dữ vô cùng. Bà dùng phép thuật hóa thành một bà lão, làm một quả táo đỏ bóng bẩy tẩm vào đó bùa ngủ sâu độc hại.)

Dressed in her disguise, the Queen traveled to the cottage and knocked on the door. “Hello, dear,” she said sweetly. “Would you like to try a special apple? It’s the sweetest one you’ll ever taste”. (Trong lốt bà lão, hoàng hậu đến ngôi nhà nhỏ, gõ cửa và ngọt ngào nói: “Chào cháu yêu, cháu có muốn ăn thử quả táo đặc biệt này không? Ngọt nhất thế gian đấy!”)

Snow White hesitated. But the woman seemed harmless, and the apple looked delicious. She took one small bite… and suddenly, her eyes closed, and she fell to the floor. (Bạch Tuyết hơi ngần ngại, nhưng bà lão trông vô hại và quả táo thì hấp dẫn vô cùng. Nàng cắn một miếng nhỏ… và lập tức đôi mắt khép lại, nàng ngã xuống đất.)

The Queen laughed wickedly and disappeared into the woods. (Hoàng hậu cười gian ác rồi biến mất vào rừng sâu.)

When the dwarfs returned home, they found Snow White lying still and silent. They cried and tried everything, but she would not wake up. (Khi các chú lùn về nhà, họ thấy Bạch Tuyết nằm im lặng. Họ khóc và làm mọi cách, nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.)

They gently laid her in a glass case filled with soft flowers and placed it deep in the forest. They stayed near her, always hoping she would wake. (Họ nhẹ nhàng đặt nàng vào một chiếc quan tài thủy tinh đầy hoa, để trong rừng sâu. Ngày ngày, họ ở bên nàng, luôn hy vọng nàng sẽ tỉnh lại.)

One day, a prince rode through the woods and saw her. He had heard of her kindness and beauty. When he saw her face, his heart filled with sadness. (Một ngày nọ, có hoàng tử cưỡi ngựa đi ngang qua. Anh đã nghe về lòng nhân hậu và vẻ đẹp của nàng Bạch Tuyết. Nhìn khuôn mặt nàng, lòng anh trào dâng nỗi xót xa.)

He lifted her and kissed her. Snow White opened her eyes. (Chàng bế nàng lên và hôn nhẹ. Bạch Tuyết lập tức mở mắt tỉnh dậy.)

It was true love’s first kiss that broke the curse. (Đó chính là nụ hôn tình yêu đích thực đã phá vỡ lời nguyền.)

The dwarfs jumped and cheered. Snow White smiled at them, then at the prince. “Come with me,” said the prince. “You’ll be safe in my castle, and never afraid again.” (Bảy chú lùn nhảy cẫng lên vui mừng. Bạch Tuyết mỉm cười với họ rồi nhìn hoàng tử. “Hãy theo ta”, hoàng tử nói: “Em sẽ an toàn trong lâu đài của ta và không bao giờ sợ hãi nữa.”)

Snow White and the prince returned to the kingdom and lived happily ever after. (Bạch Tuyết và hoàng tử trở về vương quốc, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.)

As for the Evil Queen, when she learned that Snow White still lived, her anger grew so hot that it shattered her magic forever. She vanished, never to return. (Còn về mụ hoàng hậu độc ác, khi biết Bạch Tuyết vẫn sống, cơn giận dữ bùng nổ khiến phép thuật tan biến. Mụ biến mất, không bao giờ quay lại).

>>> Tìm hiểu thêm: Cậu bé thông minh – Truyện cổ tích Việt Nam và bài học trí tuệ cho bé

Ý nghĩa truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

công chúa và hoàng tử

1. Kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn dạy bé: người tốt sẽ nhận lại điều tốt

Bạch Tuyết là một nàng công chúa xinh xắn, có trái tim trong sáng và hiền lành. Vì tính cách tốt bụng ấy, khi gặp nguy hiểm, nàng được bác thợ săn thương xót, tha mạng cho nàng. Nàng còn được bảy chú lùn yêu mến, cho ở nhờ trong ngôi nhà nhỏ và chăm sóc nàng chu đáo. Sau này, Bạch Tuyết còn gặp được hoàng tử, người đã cứu nàng và yêu nàng thật lòng.

Câu chuyện muốn nhắn nhủ rằng: ai sống hiền lành, làm nhiều việc tốt sẽ nhận được những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Cái ác rồi cũng sẽ bị trừng phạt và không thể tồn tại mãi mãi.

2. Tình bạn là một kho báu quý giá

Khi Bạch Tuyết lạc lõng, đói rét giữa rừng sâu, nàng đã được bảy chú lùn mở rộng vòng tay đón chào. Dù chỉ có ngôi nhà bé xíu, những chiếc bát đĩa nhỏ xinh và ổ bánh mì giản dị, các chú lùn vẫn sẵn sàng chia sẻ với Bạch Tuyết như những người bạn thật sự.

Câu chuyện dạy chúng ta rằng: dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, tình bạn luôn là món quà quý giá. Tình yêu thương và sự giúp đỡ của bạn bè chính là sức mạnh giúp Bạch Tuyết vượt qua khó khăn và tìm lại hạnh phúc.

3. Bài học từ truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn: hãy cẩn thận với người lạ

Trong truyện, vì quá ngây thơ nên Bạch Tuyết đã tin lời bà lão bán táo, chính là nữ hoàng cải trang. Nàng ăn miếng táo độc và rơi vào giấc ngủ sâu.

Bài học rút ra là: chúng ta không nên mở cửa cho người lạ vào nhà và không nhận quà từ những người mà mình không quen biết, để bảo vệ bản thân an toàn hơn.

>>> Tìm hiểu thêm: Ông lão đánh cá và con cá vàng song ngữ, ý nghĩa và bài học hay cho bé

Thử tài trí nhớ sau khi kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Hãy cùng nhau thử tài bé nhớ được những chi tiết gì sau khi nghe kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhé.

1. Ai là người ghen ghét vẻ đẹp của Bạch Tuyết?

a. Mẹ kế – hoàng hậu.

b. Một bà lão trong rừng.

Đáp án: Mẹ kế – hoàng hậu.

2. Nàng Bạch Tuyết đi lạc trong rừng thì được ai giúp đỡ?

a. Thần rừng.

b. Bảy chú lùn.

Đáp án: Bảy chú lùn.

3. Bảy chú lùn đối xử với Bạch Tuyết ra sao?

a. Đuổi nàng đi.

b. Thương yêu và chăm sóc nàng.

Đáp án: Thương yêu và chăm sóc nàng.

4. Mụ hoàng hậu dùng quả gì để hại Bạch Tuyết?

a. Quả táo.

b. Quả lê.

Đáp án: Quả táo.

5. Ai đã cứu Bạch Tuyết tỉnh dậy sau khi ăn táo độc?

a. Bảy chú lùn.

b. Hoàng tử.

Đáp án: Hoàng tử.

Mẹ hãy kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn để gieo vào tâm hồn trẻ những bài học sống đẹp và niềm tin vào điều tốt lành. Chúc mẹ và bé có những phút giây thật vui và ấm áp bên nhau.

>>> Đọc thêm: Kể chuyện đêm khuya cho bé: 5 truyện giúp bé ngủ ngon